Cảm nghĩ loài cây em yêu thích

Thời thơ bé dưới mái trường tiểu học là quãng thời gian hạnh phúc nhất của một đời người. Mỗi khi nhớ về thời thơ ấu, quá khứ lại gợi lên trong tôi nỗi nhớ bạn bè, thầy cô , mái trường tha thiết và một loài cây mà tôi vô cùng yêu quý, trân trọng. Loài cây ấy đã quá quen thuộc với tuổi thơ của mỗi người. Một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương: cây phượng- cây hoa học trò.

Ngày đầu tiên tới trường, tôi đã ngây ngất trước màu lá xanh non mượt mà ấy. Tôi vô cùng thích thú khi đừng trước một “cây me khổng lồ”. Cái ý nghĩ ngây thơ ngày ấy tôi vẫn giữ mãi trong lòng kể cả bây giờ- khi tôi đã rời xa mái trường tiểu học thân thương.

Cây Hoa Phương em yêu

Ngày chia tay mái trường, từng chiếc lá ve vuốt vương vấn trên mái tóc tôi. Tôi đã khóc, buồn vô cùng vì phải xa bạn bè, thầy cô, cây phượng và mái trường tiểu học- nơi đã lưu giữ những kỉ niệm đệp nhất trong tuổi thơ tôi. Trong giờ phút chia tay đầy cảm động ấy, tôi chợt thất phượng đáng yêu và gần gũi biết nhường nào! Với tôi, phượng vẫn mãi là 1 người bạn gần gũi, tri âm, tri kỉ của tôi, cùng chia sẻ những kỉ niệm vui buồn . Phuợng vẫn mãi sống trong tâm hồn tôi, tâm hồn một con người thơ dại.

Thu về, lá phượng ngả sang màu vàng. Từng đợt, từng đợt lá rụng tạo thành những tấm thảm vàng dưới gốc phượng. Chúng tôi thường nhặt lá rụng chơi nấu bếp hay tung lên đầu nhau thành những chiếc vòng như vương miện. Có những lúc lại tung lên trả lại cho cây nhưng nó chẳng thể trở lại cành, mà rơi xuống đất rồi nó ngây thơ ngước nhìn lên, mỉm cười …Chúng tôi thường lấy quả phượng để chơi trò trận giả hay lấy hạt của nó để chia nhau ăn. Phượng gọi về bao kỉ niệm của tuổi học trò…

Đông đến, HS phải trốn trong lớp áo dày, trông chẳng khác gì những chú gấu bông đáng yêu. Phượng vẫn đùa nghịch với cơn gió mùa đông, vẫn mỉm cười hạnh phúc.Sân trường lạnh lẽo nhưng vẫn ấm áp bởi bước chân học trò. Phượng vẫn cùng chúng tôi đùa vui, cùng chạy nhảy dưới những cơn gió lạnh lẽo. Phượng ngước nhìn bầu trời xám xịt, mong sao đông qua nhanh. Phượng cũng giống như một người bạn, biết quan tâm đến lũ học trò chúng tôi đấy chứ! Những ngày lạnh lẽo cuối cùng trôi đi, nắng vàng trở lại sưởi ấm sắc trời.

Xuân về, sân trường rộn lên một niềm vui. HS trở lại trường sau những ngày ngỉ tết vui vẻ càng làm không khí thêm rộn rã. Chúng tôi trò chuyện say sưa về những ngày đi chơi tết, phượng chăm chú lắng nghe. Nó lại mỉm cười hiền dịu, thân thương.Chưa kịp giã biệi mùa xuân thì mùa ôn thi đã đến…

Hè về, mùa thi cũng tới. Phượng mừng khi thấy những đứa bé của nó học hành chăm chỉ nhưng cũng không giấu được nỗi buồn chia tay. Lúc ấy, HS mới đẻ ý tới màu hoa học trò đỏ tươi trên nhành lá. Đứa nào đứa ấy say sưa ngắm nhìn không biết chán. Hoa phượng đày kiêu sa nhưng có nét gì thầm kín đến mê say. Mỗi lần nhìn là một lần thích thú, mỗi lần nhìn là một lần ghi nhớ, là một lần thấy yêu thương phượng hơn. Kì thi sắp tới rồi, lòng HS giống như cây phượng – băng khuâng, xao xuyến đến bồi hồi. Những ngày cuối cùng chúng tôi tới lớp là lúc cây phượng rực rỡ, tươi tắn nhất. Dường như, cây hoa học trò muốn trước khi chúng tôI rời khỏi cánh cổng trường tiểu học, trong lòng ai cũng chỉ lưu giữ những kỉ niệm đẹp. Ba ngày…hai ngày …một ngày…Buổi cuối cùng rồi, chúng tôi lặng lẽ bước đi, hoa phượng rơi trên mái tóc cũng không làm ai để ý. Cánh cổng trường đóng lại, phượng nồng nàn nhìn theo bóng dánh những đứa học trò thân yêu.

READ:  Cảm nghĩ của em về đêm giao thừa

Cây phượng mùa nào cũng đẹp nhưng nó chưa bao giờ đẹp bằng lúc này, khi bàn tay tôi chạm vào thân cây xù xì của nó. Những vết sờn ấy ẩn chứa vô vàn kỉ niệm. Mai đay, dẫu có đi đến bất cứ nơi nào thì hình ảnh của cây phượng vẫn ngự trị vĩnh hằng trong trái tim tôi như ngọn nến không bao giờ tắt. Ôi! Phượng và tuổi thơ mới tuyệt vời làm sao!
Hãy phát biểu cảm nghĩ về dòng sông em yêu

Quê em là vùng đồi núi chiêm trũng ở gần con sông Hoàng Long. Con sông ấy đã trở thành kỉ niệm khó quên đối với những con người được sinh ra và lớn lên bên dòng sông thơ mộng này.

Em không biết dòng sông bắt nguồn từ đâu, khi chảy qua làng em nó uốn khúc quanh co giữa làng rồi chạy dài bất tận về phía chân trời xa. Lòng sông sâu và khá rộng. Dọc hai bên bờ sông là những hàng tre xanh cao vút soi bóng xuống làn nước trong xanh. Nhìn từ xa, dòng sông như dải lụa mềm mại ôm trọn lấy ngôi làng. Tuổi thơ của lũ trẻ chúng em đã gắn bó với dòng sông ấy, dòng sông như người mẹ hiền đã cho lũ trẻ chúng em biết bao nhiêu kỉ niệm êm đẹp.

Buổi sáng khi những tia nắng ban mai đan trên những ngọn tre rồi chiếu xuống mặt sông, mặt sông lại cuộn lên những lớp sóng nhỏ lăn tăn xô mãi vào bờ khiến cho buổi sớm mai tĩnh lặng lao xao những âm thanh chào ngày mới. Dòng sông buổi sáng thường cho ta cảm giác bình yên. Gió thổi dìu dịu trên triền đê khiến cho không gian càng trở nên trong trẻo và thoáng đãng hơn. Lúc này cũng là lúc mọi người làng em ra sông gánh nước, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau râm ran cả một vùng. Trên màu xanh biếc của nước sông nổi lên vài chiếc thuyền con thả lưới tất cả đều hối hả, khẩn trương với mong muốn được mẻ lưới nặng. Em thấy dòng sông mới hiền hoà và ấm áp làm sao!

READ:  Cảm nghĩ về bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh

Chiều chiều khi ánh hoàng hôn vừa tắt, vài tia nắng cuối ngày còn lại rọi trên mặt sông tạo thành một bức tranh thuỷ mặc tuyệt đẹp. Đâu đây, vang lên âm thanh rộn rã của chiếc thuyền nhỏ đang trao đổi buôn bán trên bến. Những âm thanh ấy đã trở nên qúa quen thuộc đối với người dân nơi đây. Buổi tối, khi ông trăng tròn vành vạnh vắt qua ngọn tre làng, soi bóng xuống dòng sông lấp lánh thì mặt nước gợn sóng lung linh, dòng sông như được dát một lớp bạc óng ánh. Lúc này chúng em ra sông ngồi hóng mát và vui chơi thật là thú vị. Trong cái yên lặng của không gian em như nghe được tiếng thì thầm nói chuyện của hàng tre, tiếng vỗ nhẹ của từng đợt sóng xô bờ. Em cảm thấy tâm hồn mình trở nên thanh thản, thoải mái hơn sau những giờ học tập căng thẳng.

Làm sao em quên được những trưa hè nóng bức, em cùng các bạn túm năm tụm ba lại tắm sông. Dòng sông như dang rộng vòng tay, ôm tất cả đàn con vào lòng. Dòng nước mát lạnh, trong xanh xua đi hết sự mệt mỏi, nóng bức.Tiếng đùa giỡn, tiếng đập nước vang dội cả một khúc sông.Và có lẽ vì thế mà dòng sông gắn bó với em chăng? Mỗi khi vui, khi buồn em đều tâm sự cùng sông, dòng sông như là một người bạn thân của em vậy. Gió từ sông thổi lên mát rượi.

Con sông hiền hoà, thân thiết là vậy mà gặp những ngày nước lũ thì nó trở nên dữ dội vô cùng. Nó mang một dòng nước đỏ màu phù sa và ngầu đỏ, từng con sóng cuồn cuộn như muôn nhấn chìm tất cả.Trên bờ những ngọn tre oằn cả thân mình như muốn giục dòng nước chảy nhanh hơn để khỏi ngập lụt làng xóm.Sau mỗi đợt như vây ruộng đồng lại được bồi đắp phù sa, lúa sớm trổ đòng, cây cối thêm xanh hơn.

Bao năm tháng qua đi, dòng sông vẫn cứ hiền hoà êm đềm chảy. Không biết dòng sông đã lưu giữ những kỉ niệm của chúng em ở đâu mà sao em thấy dòng sông quen thuộc đến thế. Từng bờ tre, từng ngọn cỏ, dòng sông đã trở thành một phần không thể thiếu với tuổi thơ của mỗi chúng em. Sau này dù có đi đến bất cứ nơi nào thì em vẫn luôn nhớ về dòng sông thân yêu của mình.