Giá trị nhân đạo trong đoạn trích “Trao Duyên”  trong Truyện Kiều

Đoạn trích Truyện Kiều này có nhan đề “Trao duyên” gồm 34 câu (từ câu 723 đến câu 756) được in trong sách giáo khoa môn Văn lớp 10.  Đây là một trong những đoạn thơ mở đầu cuộc đời lưu lạc đau khổ của Thúy Kiều.  Khi Vương Ông và Vương Quan bị bắt do có kẻ vu oan,  Thúy Kiều phải bán mình cho Mã Giám Sinh để lấy tiền đút lót cho quan lại cứu cha và em.  Đêm cuối cùng trước ngày ra đi theo Mã Giám Sinh,  Thuý Kiều nhờ cậy Thuý Vân thay mình trả nghĩa,  lấy Kim Trọng.

Nhan đề đoạn trích là Trao duyên nhưng trớ trêu thay đây không phải là cảnh trao duyên thơ mộng của những đôi nam nữ mà ta thường gặp trong ca dao xưa.  Có đọc mới hiểu được,  “Trao duyên”,  ở đây là gửi duyên,  gửi tình của mình cho người khác,  nhờ người khác chắp nối mối tình dang dở của mình.  Thúy Kiều trước phút dấn thân vào quãng đời lưu lạc,  bán mình cứu cha,  nghĩ mình không giữ trọn lời đính ước với người yêu,  đã nhờ cậy em là Thúy Vân thay mình gắn bó với chàng Kim.  Đoạn thơ không chỉ có chuyện trao duyên mà còn chất chứa bao tâm tư trĩu nặng của Thúy Kiều.

Giá trị nhân đạo trong đoạn trích “Trao Duyên”  trong Truyện Kiều

Mở đầu đoạn thơ là 8 câu tâm sự của Thúy Kiều,  về mối tình của mình với chàng Kim.  Kể ra,  với người xưa,  một mối tình thiêng liêng như Thúy Kiều – Kim Trọng thường được giấu kín trong lòng ít khi người ta thổ lộ với người thứ ba.  Vậy mà,  ở đây,  Thúy Kiều phải bộc lộ tất cả với Thúy Vân.  Hơn thế nữa,  nàng phải lạy em như lạy một ân nhân,  một bậc bề trên,  phải nói với em bằng những lời lẽ nhún nhường gần như van vỉ:

Cậy em,  em có chịu lời,

Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa.

Không phải nhờ mà là cậy,  chị nhờ em giúp chị với tất cả lòng tin của chị.  Nhờ em nhưng cũng là gửi gắm vào em.  Bao nhiêu tin tưởng bao nhiêu thiêng liêng đặt cả vào từ cậy ấy! Cũng không phải chỉ nói mà là thưa,  kèm với lạy.  Phải thiêng liêng đến mức nào mới có sự “thay bậc đổi ngôi” giữa hai chị em như thế. Nguyễn Du thật tài tình,  như đọc thấu tất cả nỗi lòng nhân vật.  Nỗi đau khổ vì không giữ trọn lời đính ước với chàng Kim đã buộc Thúy Kiều phải nói thật,  nói hết với em,  phải giãi bày tất cả.  Bởi vì không có cách nào khác là phải nhờ em.  Gánh tương tư đâu có nhẹ nhàng gì,  thế mà vì mình giờ đây bỗng giữa đường đứt gánh,  ai mà không đau khổ.  Nhưng,  gánh nặng vật chất thì san sẻ được,  nhờ người khác giúp đỡ được,  còn gánh tương tư mà nhờ người khác giúp đỡ cũng là điều hiếm thấy xưa nay.  Vì vậy,  Kiều mới phải cậy em,  mới phải lạy,  phải thưa,  vì nàng hiểu nỗi khó khăn,  sự tế nhị của gánh nặng này.  Rõ ràng,  Thúy Vân cũng phải hi sinh tình yêu của mình để giúp chị.  Trong hoàn cảnh bi thương của mình,  Thúy Kiều không chỉ trao duyên mà còn trao cả nỗi đau của mình cho em gái.  Tuy nhiên,  Thúy Vân vốn là cô gái vô tư,  thơ ngây trong gia đình họ Vương lúc vạ gió tai bay,  Thúy Kiều phải giành cho mình phần hi sinh lớn hơn; không chỉ hi sinh tình yêu mà hi sinh cả cuộc đời để cứu cha,  cứu em.

READ:  Soạn bài Lầu Hoàng Hạc - Thôi Hiệu

Trao duyên cho em nhưng nào đã dễ trút đi gánh nặng? Bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa của mối tình đầu,  kỉ niệm đẹp đẽ của một thời ào ạt trở về.  Những kỉ vật thiêng liêng nàng vẫn giữ,  minh chứng cho tình yêu của nàng với chàng Kim,  dễ gì trong phút chốc lại phải trao sang tay người khác,  cho dù người đó chính là em gái mình? Tình yêu đôi lứa vốn có chút ít ích kỉ bên trong,  đó cũng là lẽ thường tình.  Chiếc thoa với bức tờ mây,  Phím đàn với mảnh hương nguyền… vốn là kỉ vật riêng của Thúy Kiều,  kỉ vật ấy có ý nghĩa tượng trưng cho hạnh phúc của nàng.  Bây giờ,  những kỉ vật thiêng liêng ấy,  nàng phải trao cho em,  không còn là của riêng của nàng nữa mà đã trở thành của chung của cả ba người.  Đau xót làm sao khi buộc phải cắt đứt tình riêng của mình ra thành của chung! Biết vậy nhưng Thúy Kiều cũng đã trao cho em với tất cả tấm lòng tin cậy của tình ruột thịt,  với tất cả sự thiêng liêng của tình yêu với chàng Kim.  Nàng thuyết phục em mới khéo làm sao:

Ngày xuân em hãy còn dài,

Xót tình máu mủ,  thay lời nước non.

Chị dù thịt nát xương mòn,

Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây.

Trên hết giữa chị với em là tình máu mủ; vì tình máu mủ ai nỡ chối nhau? Vì vậy,  suốt từ đầu đến cuối đoạn thơ không hề thấy lời nói của Thúy Vân.  Thúy Kiều như người đang dốc bầu tâm sự,  nàng phải dốc cạn với em mới có thể thanh thản ra đi.  Nàng tưởng tượng đến lúc mình đã chết,  oan hồn trở về lẩn quất bên chàng Kim.  Khi đó,  âm dương cách biệt,  chỉ có chén nước mới giải được mối oan tình.  Lời tâm sự sao mà thương!

READ:  Soạn bài Chuyện người con gái Nam Xương

Cuối đoạn thơ nàng tưởng như mình đang nói với người yêu.  Nỗi lòng vẫn ngổn ngang tâm sự,  vẫn còn trăm nghìn điều muốn nói với chàng,  vẫn không làm sao kể cho xiết muôn vàn ái ân giữa nàng với chàng; không giữ được trọn lời thề nguyền với chàng,  nàng đành gửi chàng trăm nghìn lạy.  Nàng gọi Kim Trọng là tình quân,  nàng xót xa cho duyên phận của mình tơ duyên ngắn ngủi,  nàng tự coi mình là người phụ bạc.  Thật đau khổ biết bao: trao duyên rồi,  đã nhờ em trả nghĩa cho chàng Kim rồi mà nỗi buồn thương vẫn chất chứa trong lòng nàng Kiều.  Phải chăng,  một lần nữa Nguyễn Du đã thể hiện đúng quy luật tâm lí của con người: cái gì đong mà lắc thì vơi,  nhưng: sầu đong càng lắc càng đầy là như thế! Tình duyên dẫu có cố tình dứt bỏ vẫn còn vương tơ lòng là như vậy.  Cuối đoạn thơ,  mặc dù Kiều đã giãi bày hết nỗi khổ tâm riêng của mình với em,  đã nhờ em trả nghĩa cho Kim Trọng nhưng những đau khổ vì tình duyên tan vỡ trong tâm trí nàng vẫn không nguôi.  Vẫn còn mang nặng nợ tình với Kim Trọng,  vẫn biết mình phận bạc,  Thúy Kiều vẫn phải thốt lên đau đớn:

Ôi Kim Lang! Hỡi Kim Lang!

Thôi thôi thiếp dã phụ chàng từ đây!

Phải chăng đây là tiếng thơ kêu xé lòng mà sau này nhà thơ Tố Hữu đã nói thay bao người,  bao thế hệ!

Đoạn thơ,  trừ những câu đầu tâm sự với Thúy Vân,  trao duyên cho Thúy Vân,  còn thực chất là đoạn độc thoại nội tâm của Thúy Kiều.  Với nghệ thuật thể hiện tài tình,  Nguyễn Du giúp người đọc nhìn thấu tâm trạng đau khổ của Thúy Kiều.  Càng hiểu nàng bao nhiêu,  ta càng thương nàng bấy nhiêu,  cảm phục nàng bấy nhiêu.  Bởi vì người ta có thể hi sinh mọi thứ vì tình yêu,  còn nàng thì lại hi sinh tình yêu vì chữ hiếu.  Điều đó chẳng đáng cảm phục lắm sao?