ANH LẶNG LẼ CHÔN MÌNH SAU NỖI NHỚ
Thể loại: Thơ tình yêu
Thời gian này đất trời buồn thậm tệ
Như chính anh đang chán một cuộc đời
Có phải vì em ? Khúc nhạc chơi vơi
Li riệu ấy liệu có còn chăng nữa
–
Cũng tự hỏi vì sao ta chẳng thể
Níu chân người, dù người vẫn còn yêu
Em biết không ,anh đau khổ rất nhiều
Nhưng đành phải nuốt nỗi buồn chấp nhận
—
Đã có lúc trách dòng đời bất tận
Và trách mình cuộc sống chẳng như mơ
Không nhìn lại bản thân mình ngẩn ngơ
Để lún sâu vào thiên đường ảo vọng
–
Em từng nói anh à người mơ mộng
Sống cho mình, ích kỉ, thiếu khoan thai
Chẳng nghe người, dù biết mình đã sai
Mất em rồi , mới biết mình khờ dại
–
Biết bao giờ anh có thể tìm lại
Một nụ cười của cô bé ngày xưa
Chiều hôm nay, đất trời chợt đổ mưa
Anh lặng lẽ , Chôn mình…….
…………………….sau nỗi nhớ .