Yên bình nhất là tình yêu của mẹ. Người luôn thầm lặng dõi theo từng bước con đi. Ngọt ngào nhất cũng chính là tình yêu của mẹ. Người xoa dịu bao cay đắng đời con…
Tôi còn nhớ hồi là 1 học sinh tiểu học, nhà tuy khó khăn nhưng tôi vẫn cố để đạt được nhiều thành tích cao trong học tập lẫn phong trào Đội, tôi chỉ mong mẹ có thể đến dự lễ tổng kết khen thưởng của con gái mình như bao phụ huynh khác, dù chỉ một lần, nhưng điều đó chưa bao giờ thành hiện thực! Bởi mẹ bận trông con cho người ta!
Thế mà có lần, tôi đọat giải nhất cuộc thi “Quyền trẻ em”, vẫn nghĩ như mọi khi là mẹ sẽ vắng mặt, không ngờ lúc đang chờ giám khảo trao giải, bỗng có tiếng…trẻ con khóc vang lên khắp hội trường, bao ánh mắt dồn về người phụ nữ ăn mặc giản dị đang bối rối, xấu hổ giữ trong tay một đứa bé. Thì ra mẹ đã tranh thủ đến để xem tôi thi. Mẹ tôi là thế đấy!
Nếu có người bảo tôi hãy miêu tả mẹ mình thì tôi chỉ có thể trả lời bà có nụ cười thật hiền và môt trái tim yêu thương không mệt mỏi.
Thủa nhỏ, nhà nghèo, không đủ điều kiện học hành đến nơi đến chốn, nên giờ bà kiếm việc làm rất khó khăn. Khi kết hôn với ba tôi, nhà ông cũng nghèo, đến nỗi ngày cưới không có cả của hồi môn cho nhà gái.
Cuộc sống của mẹ như ngày càng khó khăn hơn khi tôi rồi em trai tôi lần lượt chào đời. Không thể kể hết những việc mẹ đã làm để có thể nuôi hai chị em tôi khôn lớn và ăn học đến nơi đến chốn: từ thợ may, người giữ trẻ, giúp việc nhà, lao công, bán trái cây, bánh canh, vé số v.v
Do việc làm không ổn định và tiền lương không cao nên việc cả nhà tôi phải sống thiếu thốn, có khi cả hàng tháng trời phải…ăn bánh canh thay cơm (gánh hàng của mẹ bị ê’), còn chị em tôi luôn là người cuối cùng trong lớp chưa đóng học phí; áo trắng, tập sách của 2 chị em là những thứ cũ kĩ người khác đã dùng rồi…luôn là thế, nhưng tôi vẫn thấy mình thật may mắn khi được mẹ lo cho từng miếng cơm manh áo, thật hạnh phúc khi có mẹ yêu thương…
Từng giọt mồ hôi mẹ rơi trên con đường mưu sinh- giữa cái nắng như thiêu như đốt hay những cơn mưa bất chợt của Sài thành- vẫn không làm mất đi nụ cười của mẹ dành cho con cái sau những chiều tan ca cũng như những lời động viên, chia sẻ với tôi và thằng em bất kể chuyện vui buồn.
Mẹ hay răn dạy chúng tôi rằng sống trong cảnh khó phải biết thương người khốn khó giống mình, dù nghèo nhưng giúp người ta được bao nhiêu thì giúp.
Vậy là mỗi lần đi chợ cùng mẹ, tôi thấy mẹ dè dặt trả giá từng đồng nhưng khi thấy đứa bé ăn xin hay cụ già hành khất đi ngang qua là mẹ lại cúi xuống cho họ tiền- những đồng tiền mà mẹ vất vả lắm mới kiếm được.
Sự mâu thuẫn này của mẹ càng làm tôi hiểu ra tiền quan trọng nhưng không phải là tất cả, và càng thấy mẹ đẹp hơn trong mắt mình.
Cứ thế, mẹ thầm lặng gánh trên vai bao bộn bề lo toan để đóng cho trọn vai diễn lớn và thiêng liêng nhất đời mình: “làm MẸ”.
Từ năm này sang năm khác, mẹ như ngọn đèn cố cháy mãi để thắp sáng cho tương lai của chúng tôi, mong con cái mẹ không phải sống cuộc sống khổ cực như mẹ lúc này.
Không biết tự bao giờ những poster đẹp long lanh của các sao Brad Pitt hay Britney đều không còn hiện diện trên tường nhà tôi nữa, bởi giờ mẹ là thần tượng của tôi mất rồi- phải, một idol bình dị, không chói lóa trong ánh đèn sân khấu nhưng vẫn thật đẹp trong mắt tôi, một idol mà không cần phải có hình ảnh trong những tấm poster lung linh, bởi hình ảnh của mẹ luôn ở trong tim tôi, là một tấm gương để tôi noi theo cả cuộc đời.Tôi tự hào về mẹ!
Tham khảo: Văn biểu cảm là gì?
Từ “MẸ” nghe thật vĩ đại mọi người nhỉ, thế nhưng mỗi người mẹ đôi khi lại là những người hết sức bình dị, xuất thân từ mọi tầng lớp trong xã hội.
Tôi còn nhớ có một nhà văn nổi tiếng từng nói: “Trong tất cả các kì quan trên thế giới, kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”.
Thực tế, trong lòng mỗi người, chắc ai cũng mong có những phép màu hay điều may mắn sẽ đến với đời mình, nhưng theo tôi, tất cả chúng ta đều đã nhận được một điều kì diệu mà không gì sánh nỗi rồi. Đó là tạo hóa đã ban cho chúng ta một người mẹ – một thiên thần- chỉ có 1 trong đời!