Một hôm, khi đi qua một vùng cỏ xước, Dế Mèn gặp chị Nhà Trò đang ngồi khóc tỉ tê bên tảng đá cuội. Trông chị Nhà Trò bé nhỏ và gầy yếu thật tội nghiệp. Chị nhà trò vừa khóc vừa kể chuyện cho Dế Mèn nghe hoàn cảnh của chị:
– Trước đây, gặp lúc đói kém, mẹ em phải vay lương ăn của bọn nhện. Sau đó, mẹ em mất đi. Do ốm yếu không kiếm đủ ăn, không trả được nợ, em bị bọn nhện đánh đập. Hôm nay, bọn chúng chăng tơ ngay đường đi, đe bắt em và ăn thịt em.
Sau khi nghe Nhà Trò kể chuyện, Dế Mèn tỏ lòng thông cảm, xòe cả hai càng ra bảo Nhà Trò:
– Em đừng sợ, đã có tôi đây. Bọn nhện kia không thể cậy khỏe hiếp yếu được.
Rồi Dế Mèn dắt Nhò Trò đi. Đi được một quãng, cả hai tới chỗ bọn nhện mai phục. Chúng giăng tơ kín cả đường đi. Một anh Nhện gộc đứng chặn ngang đường, bọn nhện nấp đầy các khe đá trông rất hung dữ. Dế mèn đòi gặp tên cầm đầu bọn nhện.
Ngay lúc đó, một mụ nhện cái nhảy ra, vẻ đanh đá lắm. Dế Mèn liền quay phắt lưng, phóng càng đạp phanh phách ra oai khiến mụ nhện hoảng sợ co rúm người lại đập đầu xuống đất như cái chày giã gạo.
Lập tức, Dế Mèn thét:
– Các người giàu có, no béo thế kia mà còn đòi mãi một tí nợ đời nảo đời nào. Lại còn tập tập cả đám để đánh đập một cô gái yếu đuối thế này. Có phá vòng vây đi không?
Bọn nhện sợ hãi, dạ ran rồi vội vàng phá hết các dây tơ.
Từ đó, con đường về tổ Nhà Trò quang hẳn.