Chân dung về cuộc sống hiện nay của công nhân Việt Nam

Chất lượng cuộc sống của giai cấp công nhân Việt Nam hiện nay đang là một vấn đề đau đầu của các nhà quản lý. Người công nhân thường sống tập trung quanh các khu nhà trọ tồi tàn quanh khu công nghiệp. Mặc dù đã có một số khu công nghiệp xây chung cho công nhân nhưng xem ra cũng chẳng đáp ứng được bao nhiêu nhu cầu cho công nhân, chưa kể là những công trình kém chất lượng, bị rút ruột… Có an cư thì mới lạc nghiệp, xem ra công nhân vẫn không thể an cư được.

Chỗ ở là một, kế đến là vật chất, thức ăn mà công nhân ăn hàng ngày. Chúng ta vẫn thường thấy trên báo chí nhan nhản những tin công nhân bị ngộ độc thức ăn tập thể hoặc chất lượng bữa ăn quá thấp so với thị trường ngày nay. Ở nơi làm việc là vậy, khi tan ca, họ tụ tập ở những khu chợ tự phát trước các khu công nghiệp mua những thức ăn đã ương và không còn tươi…

Liệu những thứ đó có đảm bảo sức khỏe để họ làm việc lâu dài? Chắc chắn là không và chúng ta thấy hầu hết công nhân ở các khu công nghiệp đều có thể trạng còi cọc, ốm yếu… Với thể trạng như vậy thì không ai đảm bảo rằng họ sẽ có năng suất làm việc cao.

Sự đảm bảo an toàn cho công nhân vẫn không được chú ý, rất nhiều những vụ hành hung công nhân mà ta đã thấy, những kẻ ấy vào tận xưởng làm mà hành hung! Vậy bảo vệ của xí nghiệp ở đâu? An ninh tại các khu nhà trọ của công nhân còn tệ hại hơn, dường như chính quyền địa phương đang bỏ rơi theo kiểu “sống chết mặc bay” của người công nhân – giai cấp lãnh đạo cách mạng?

READ:  Mối quan hệ biện chứng giữa vật chất và ý thức, ý nghĩa và phương pháp luận?

Có khi công nhân còn bị giới chủ, đặc biệt là những tên chủ người nước ngoài thường hay có hành động hành hạ thân xác đối với người công nhân thế nhưng công đoàn, công an, chính quyền dường như chẳng hay ho gì việc này! Khiến những người công nhân sống như những “nô lệ” của thế kỷ 21 mà đáng lẽ ra họ lại là giai cấp lãnh đạo đất nước!

Ăn không đủ no thì làm sao mà còn có thể nghĩ đến những chuyện to lớn hơn, đặc biệt trong thời đại hiện nay, đồng tiền dường như là thứ mà người ta bất chấp để đổi lấy. Với những đồng lương rẻ mạc được trả thì liệu người công nhân có thể sống đủ? Không! Chắc chắn là vậy và họ suốt ngày chỉ lo làm sao cho qua ngày là ổn rồi chứ không cần phải lo lắng gì thêm, vậy khi nào mới giác ngộ được lý tưởng cách mạng, sứ mệnh lịch sử của bản thân công nhân?

Cuộc sống của những người công nhân chẳng khác nào những cổ máy, sáng làm việc cho đến chiều tan ca. Ai có gia đình thì về nhà nấu cơm, ăn cơm rồi coi ti vi và ngủ rồi đến sáng lại bắt đầu một chu trình mới khép kín hoàn toàn. Còn những ai chưa có gia đình thì sau khi tan ca lại tụm năm tụi bảy hoặc cà-phê, hoặc nhậu nhẹt… và có khi để xảy ra những chuyện đáng tiếc vì “nhàn cư vi bất thiện”. Mặc dù thời gian rảnh rỗi đáng lẽ họ phải tranh thủ rèn luyện chính trị để vươn lên làm chủ cuộc sống nhưng ai sẽ là người “đồng chí” sẵn sàng sát cánh ủng hộ và chiến đấu cùng những người công nhân khốn khổ ấy?

READ:  Hãy nêu những nguyên nhân cơ bản của bệnh kinh nghiệm và bệnh giáo điều?

Chưa kể hàng năm vào các dịp lễ tết thì họ lại kéo nhau về quê vui cùng gia đình gây một sự xáo trộn trong xã hội, những chiếc vé mà họ mua đắt hơn ngày thường trong khi với số tiền đó có lẽ họ đã làm cuộc sống tốt hơn. Tiền tàu xe vô tình đã “hút” đi thu nhập của họ mà chưa kể khi đi tàu xe họ còn bị đối xử như thế nào. Vào những quán cơm tù, bị nhồi nhét ghế, gặp tai nạn…Tất cả điều đó đang xảy ra trước mắt họ nhưng họ không có cách nào khác để giải quyết hay tại chúng ta không giúp họ?