Để các con bơ vơ con đêm về hỏi bà ơi sao mẹ con lại thế mẹ con sao lại bỏ con bà bảo con còn nhỏ mai sau con lón rồi con mới hiểu bà thương cháu quá bây giờ tât cả tình thương ông bà giành cho con mong con sao khỏe manh học giỏ ngoan là ông bà vui rồi
———
CÓ AI HIỂU THẤU LÒNG CON
Say sưa Cha nối tình nồng
Hôm nay Mẹ bước theo chồng.. xa con
Từ nay trên quãng đường mòn
Không Cha vắng Mẹ dẫn con đến trường
Còn đâu chiều chuộng yêu thương
Cha đi Mẹ bỏ… sầu vương lại cùng
Tình yêu chẳng nối đi chung
Những khi đêm vắng ai cùng ai thương
Trở Trời giá lạnh rơi sương
Ai tìm quần áo…ai nhường con ăn
Đông về con tự kéo chăn
Để giờ từng khúc ruột trằn.. Mẹ ơi!..
Mẹ về bên ấy nhà người
Có thêm em bé.. bớt rời.. tình con
Thời gian Cha cũng chẳng còn
Ngày ngày Cha bận nâng son gót hồng
Mẹ Cha vui với tình hồng
Con buồn ở lại… với ông bà mình
Mây Trời che khuất bình minh
Ông già bà yếu… lại mình con thôi
Thời gian lặng lẽ dần trôi
Ai người dìu dắt đường đời tương lai
Mai sau trên quãng đường dài
Đôi chân con bước..nắng phai nhạt nhòa.
Tác giả : Hoa Trinh
————-
Hôm nay mẹ làm cô dâu .
Con đưa mẹ bước sang cầu mẹ đi .
Cha thì cũng đã cưới dì .
Mẹ thì có dượng dìu đi mất rồi
Con giờ thành trẻ mồ côi .
Cùng ông bà ngoại bùi ngùi lòng đau.
Thương ông bà con nghẹn ngào
Nhớ cha nhớ mẹ làm sao mà tìm .!
Rồi cha mẹ có em thêm .
Thân con đồ bỏ ai thèm nhớ thương .
KIẾP MỒ CÔI
———————————-
Em ơi hãy ngủ cho muồi
Cùng chị lê bước ngược xuôi “kiếm tiền”!
Mấy hôm mưa gió triền miên
Em lại khát sữa khóc đêm liên hồi!
Suốt đêm cứ thế chị ngồi
Thay mẹ ru ngủ, vỗ về như xưa
Nào đâu có võng để đưa
Bàn tay khô buốt, tiếng ru nghẹn lời!
Cha mẹ đã ra đi rồi
Khi em vừa mới chào đời gần năm!
Nhà hoang tối đến em nằm
Ngày thì ngõ ngách xin ăn, tối về!
Nhớ mẹ nước mắt đầm đìa
Gọi mãi chẳng thấy cha về … cha ơi!
Thương em chỉ biết kêu Trời!
Cuộc đời bất hạnh, mai rồi ra sao …
Gục người trong giấc chiêm bao
Vui mừng nhìn thấy mẹ cha trở về
Ôm con lòng dạ não nề
Tiếng ru của mẹ ngày xưa đây rồi
Hôn con nước mắt tuôn rơi
Cha mẹ có tội với đời hai con
Nhìn hai đứa trẻ héo mòn
Nước mắt chảy ngược, nhói lòng cha yêu
Trần gian quả thật trớ trêu
Sinh ra đã phải sống đời phong ba
Con hãy bước theo mẹ cha
Về nơi xa thẳm cả nhà đoàn viên!?
Có cha, có mẹ ở bên
Cuộc sống con sẽ đời đời bình yên!?
Nghe em khóc thét … giật mình
Tỉnh giấc mới biết là mình mê man …
Em ơi hãy ngủ cho ngoan
Để chị chợp mắt sáng còn bế em
Cùng chị trên con đường mòn
Cầu người qua lại … mở lòng từ bi!
Thơ: Hải Đậu
mỗi người có một lối đi cho mình giờ vc ko hạnh phúc cũng ko giữa dk hạnh phúc thi phai chia tay còn ở cùng một gd ma như địa ngục đấy còn khổ hơn con cái. Giờ vc bỏ nhau con cái ở với ai ma cha dk bc lêu dk Hết chứ bạn đừng nghĩ con đường của sẽ mãi mãi ko ai mong muốn như vậy nhưng ko giữa dk một gd cho con cái thi phai chiu bạn có biết cuộc đời của bạn lúc nào cũng màu Hồng ko chả ai biết chước dk điều gì cả bạn ak lên chước khi nói phai đời ma nhiều kiểu lắm bạn ko nam trong hoàn cảnh của họ bạn sao ma hiểu dk lên đừng phán xét ai chuyện gì cả vi mình ko trong cuộc sao ma biết đk
e hoàn toàn đúng ý với bình luận của c. Cuộc đời này ko ai nói tài được. E chỉ nói như trường hợp của e thôi cách đây 6 năm trôi đi bà mẹ ck cũ của tôi bà có 4 đời ck nếu con ông nữa là 5 loại con nhưng tôi sống bên gd các cô ck chưa ai nói tôi láo và mất dậy nhưng với các con riêng của mẹ ck tôi các con gái bà là vàng còn trai là thường dâu là cứt chị dâu cả ba đánh cho chảy máu mồm còn tôi lm con dâu bà ba nghe các con bà bà về chưởi con dâu hết ngày này qua ngày khác thậm chí bà chưởi tôi ko tiếp tôi xuống nhà bác họ đường nhà ck vừa vào tới thêm và nôi tôi ra bà đánh bao chận như thế rồi bố mẹ tôi ko lm dì các con bà cũng đào chả mẹ tôi nên đến trong khi đó tôi đẻ còn tôi ra mẹ đẻ tôi mua cho từng cái áo cái ta tiền đẻ có tôi lm đc bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu khi có việc đi là mẹ ck lại chưởi ck đi lm đưa hết giờ có việc ko lo đc giỏi 1 năm a đưa đc cho tôi 3 triệu mà việc dì cũng đổ đầu bầu bí lm dì ra đẻ xong con đc 3 tuổi gửi mẹ ck trông để đi lm bà bảo có con thì bế lấy trong khi đó bà ở với mình đành lòng bà ko trông lại mang con đi xuống gửi bà ngoại để đi cho đến khi còn giun déo nắm nó cũng phải oằn e ly thân tạm thời gian đi Xklđ e đi thì gd nha ck với xuống đón con e về trên đó khi e đi đc 3 tháng 15 ngày ko may mẹ e bị ngã mẹ e mất gọi chỗ đứa con lớn của bà ko nghe máy gd e gọi cho c hàng xóm c xuống bảo hộ rồi 2 mẹ con nhà bà giấu ko bảo với ai nên ko ai biết mà xuống ngày e đi mẹ e còn khỏe lúc e về nhìn khỏi hương bay. Về đc đến nhà thì mọi chuyện đám mẹ đã xong hôm sau e nên mang đồ nên bà mẹ ck e bảo mẹ mày chết ko trách trên này đc e bảo nhà còn ko trách ai cả thật sự e nghĩ ko có 500 với 1 triệu nhà bà gd con vẫn lo cho mẹ con xong. Chỉ trách GĐ bà ko về sao ko cho con của con nợ về dù sao nghĩa tử cũng là nghĩa tận. E về còn dạy con nhà e đừng theo mẹ mày ko mẹ mày bán sang Trung Quốc mẹ cho dì ko đc ăn ko mẹ cho thuốc sâu thuốc đọc. Xin hỏi các bác có mẹ nào mà cho con ăn thuốc sâu thuốc độc ko ạ
Bài thơ ý nghĩa quá, trách cho người đàn bà,dù chồng chưa chết nhưng tình cảnh này hãy xem như đã chết, câu phu tử tùng tử là dành cho đàn bà đó, hãy thương và dành tất cả cho con, đừng vì ham muốn riêng mình mà bỏ con như vậy,,,,Con quạ nó đứng bên sông, nó kêu ới má đừng theo chồng bỏ con, trái bầu trái bí còn non, cầm dao cắt ruột bỏ con sao đành,,