“ Chích chòe … chòe … choẹt!”
Em bừng mắt dậy. Trời chưa sáng rõ. Ngày nào cũng vậy, đúng vào lúc này là chích chòe lại đến với em.
Tiếng hót của nó như chiếc đồng hồ đánh thức em.
Con chích chòe, bạn của em, có cái mỏ nhọn hoắt, đen bóng như sừng. Đầu nó nhỏ mà tròn. Mình nó thon thon. Đuôi dài và đen, lông xếp lại vừa bằng, vừa nhọn như cái quạt giấy gấp. Ở hai cánh và đuôi có vài đốm trắng trông thật vui mắt. Ngực nó trắng xám, nhưng lúc ca hát, ngực nó căng tròn lên, khỏe mạnh. Dưới bụng phủ một lớp lông mềm và mượt. Đôi chân nhỏ hình như khẳng khiu nhưng rất cứng, một lần bay vù từ cây nọ sang cây kia, chích chòe đậu vững ngay trên cành nhỏ. Hoặc khi ca hát, nó xòe cánh ra, cái đuôi cất lên hạ xuống theo điệu hót mà chân vẫn bám chặt trên cành.
Mỗi buổi sáng, ánh ban mai vừa rạng, chích chòe lại hót. Tiếng hát của nó lúc đầu còn rơi từng tiếng một. Dần dần, càng hót càng mau, tiếng nọ tiếp tiếng kia đổ hồi, réo rắt như một chuỗi nốt nhạc rung lên trên phím đàn. Con này vừa hót thì từ xa, một con khác lại hót tiếng rộn ràng và thánh thót.
Khi mặt trời lên, bọn chim sẻ kéo nhau dậy, bay sà xuống sân đuổi nhau, cãi nhau ì õm thì tiếng hót của chích chòe bạn em cũng vừa im bặt.