Ngày bé, ta luôn gắn bó và san sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với những người thân trong gia đình mình. Biết được những điều mới mẻ lí thú, ta say sưa kể cho mẹ nghe, tập xe đạp bị té ngã, ta mếu máo khóc hờn dỗi với cha,… và còn biết bao câu chuyện khác nữa. Thế nhưng, càng lớn lên, với nhiều biến đổi trong tâm lí, nhận thức, dường như ta không còn mở rộng cánh cửa tâm hồn với những người thân như ngày ta còn bé. Vì khoảng cách thế hệ, vì khác biệt trong suy nghĩ,… giờ đây, ta cảm thấy ngại ngùng khi tâm sự với mẹ cha về những vui buồn, những “giận hờn vu vơ” của trái tim có nhiều lúc “lỗi nhịp”… Khi ấy, ta tìm đến bạn bè. Hẳn là ai ai cũng có ít nhất cho mình một người bạn để cùng vui chơi, chia sẻ tâm tư, tình cảm. Tuy nhiên, đã bao giờ bạn tự hỏi mình: Như thế nào là một tình bạn chân chính và phải có thái độ, cách cư xử như thế nào để giữ gìn tình cảm ấy luôn đẹp đẽ, nguyên vẹn chưa? Nếu đã từng băn khoăn như vậy thì bạn nên đi tìm câu trả lời cho riêng mình qua câu chuyện “Bài học cho tình bạn”.
Câu chuyện về chú bé và con sò.
Chuyện kể về một cậu bé thông minh, tốt bụng, sâu sắc nhưng lại thiếu lòng tự tin, hay buồn rầu. Cậu luôn cảm thấy chán vì không có ai hiểu mình, không ai làm bạn hay thật sự coi cậu là bạn cả. Trong một lần đi dọc bờ biển, cậu bắt được một chú sò nhỏ. Đổi lấy việc được thả về với biển, chú sò đã cho cậu một lời khuyên. Chú bảo cậu bé hãy nắm một nắm cát đầy và coi mỗi hạt cát đó như là người bạn của cậu vậy. Những hạt cát ở xa lòng bàn tay sẽ theo kẽ ngón tay mà rơi ra ngoài và nếu chú bé càng siết tay thì sẽ càng rơi nhiều hạt cát. Cuối cùng, chỉ còn lại những hạt nằm giữa lòng bàn tay mà thôi. Và đó chính là “những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra”. Chú sò nhỏ còn khuyên cậu bé phải biết giữ gìn những hạt cát ít ỏi ấy, phải “ngâm trong những vĩ màu đẹp nhất”, phải biết nâng niu để chúng mãi mãi ở bên cậu.
Quà tặng từ chú sò.
Qua lời khuyên của chú sò, ta cũng học được cho mình bài học trong cách đối xử với bạn bè. Ấy là phải biết trân trọng, yêu thương, đồng cảm và chia sẻ với bạn nhưng cũng phải biết kiểm soát thái độ bản thân để không khiến sự yêu thương ấy trở nên khó khăn, bó buộc. Có vậy, ta mới giữ được tình bạn dài lâu cũng như nhận ra đâu mới là người bạn đích thực.
Hạt cát dễ rơi qua kẽ tay.
Nắm một nắm cát đầy, tất sẽ có những hạt lọt qua kẽ tay. Đó là điều hiển nhiên, nhưng đồng thời cũng là sự tất yếu trong tình bạn. Hạt cát rơi ra vì nó nằm xa lòng bàn tay, cũng như một người bạn sẽ rời bỏ ta nếu sự yêu mến, quan tâm của ta không “phủ sóng” tới họ. Trong một tập thể, mọi người đều có thể vui vẻ, hòa đồng với nhau trong ngày đầu gặp mặt. Nhưng lâu dần, chỉ những cá nhân có điều kiện gần nhau hoặc có những điểm chung mới gắn bó chặt chẽ lâu bền. Thế nên, nếu muốn làm bạn lâu dài với mọi người, không muốn để họ rời ta ra đi như những hạt cát kia thì trước hết ta cần làm đó là phải biết đặt họ vào “giữa lòng bàn tay”, nghĩa là dành cho họ sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc, vun trồng tình bạn.
Tuy nhiên, nếu không giữ được “những hạt cát” ở quá xa ấy, thì bạn à, xin đừng buồn. Vì tình bạn cần “chất lượng” chứ không đặt nặng về “số lượng”. Ta có một người bạn chân thành thì ý nghĩa hơn rất nhiều so với “hàng tá” mối quan hệ xã giao nhạt nhẽo. Vậy thì có thể bạn sẽ băn khoăn, suy tư khi muốn biết đâu là người bạn thật sự?
Những hạt cát giữa lòng bàn tay.
Chú sò nhỏ kia đã ví những người bạn chân chính giống như “những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay”. Những hạt cát trong tay ta cứ dần dần rơi đi để tới khi ta khép bàn tay lại thì chỉ còn sót vài hạt nhỏ bé. Cũng giống như một sự sàng lọc trong tình bạn vậy. Những người bạn xã giao, hời hợt sẽ rời bỏ ta sau vài lần trò chuyện. Những người tốt hơn cũng sẽ dần xa đi nếu ta không đủ yêu thương họ hoặc trong cuộc sống gặp những trắc trở, khó khăn. Duy chỉ có những người bạn chân thành, thật lòng quý mến ta mới ở lại mãi mãi, dù “lòng bàn tay” ta có khép chặt, dù xảy ra bao thay đổi so với ban đầu. Những ngày bạn như thế, những người bạn “đến với ta khi tất cả đã bỏ ta đi” thật sự đáng quý vô cùng! Vì họ sẽ luôn tin tưởng, ủng hộ ngay cả khi mọi người quay lưng lại với ta, họ sẽ luôn là điểm tựa vững chắc để ta nương vào nhau mỗi lần thất bại, vấp ngã.
Một minh chứng điển hình chính là tình bạn giữa Các Mác và Ăng – ghen. Khi những học thuyết của Mác chưa được công nhận, mọi người xem ông như một kẻ “dở hơi”, một trò cười thì duy chỉ có Ăng – ghen là người luôn ở bên bạn, tin tưởng vào bạn và luôn động viên bạn mình. Thế nên, dù bị ai che bai, xem thường thì Mác vẫn không bỏ cuộc trên con đường của chính mình, để rồi vài năm sau đó, ông đã trở thành một trong những triết gia vĩ đại của nhân loại. Ôi, sức mạnh của một tình bạn chân chính thật lớn lao biết bao! Từ đó, ta cũng nhận ra được rằng: một người bạn chân thành là vô cùng quý giá. Đúng vậy, một người bạn thật sự sẽ mãi mãi song hành cùng ta cho dù cuộc đời trải bao thăng trầm biến đổi. Đến đây, tôi chợt nhớ những câu châm ngôn thật xúc động khi ca ngợi tình bạn cao cả:
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc…
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự chọn lựa của mình.
Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công.
“Hãy gọi cho tôi!” – đó là lúc ta thật sự cần bạn, muốn cùng bạn đồng cảm, sẻ chia niềm hạnh phúc hay nỗi buồn đau. Thấm thía được điều ấy, ta cũng thấy rằng việc giữ gìn mối quan hệ cũng như người bạn thật sự là cần thiết biết bao.
Cát sẽ rơi nếu ta không giữ.
Những hạt cát còn lại trong lòng bàn tay ta liệu có bị rơi đi, có bị gió cuốn bay đi? Tất nhiên rồi bạn ơi, nếu như ta không biết trân trọng, giữ gìn những hạt cát kia mà lại còn vô tâm hững hờ, rũ bỏ tay mình cho sạch thì làm sao giữ được! Người bạn cũng vậy, dù có quý mến, tin yêu ta đến đâu nếu ta không biết tin vào bạn, hoài nghi tình bạn của mình thì tình bạn ấy thì rồi cũng sẽ bỏ ta đi, như hạt cát kia buông mình vào biển cả. Cuối cùng ta còn lại gì khi tất cả những người bạn ấy rời xa ta? Chỉ còn mình ta trong sa mạc hoang liêu. Chỉ còn mình ta giữa bầu trời không tinh tú. Ta thật cô đơn, tội nghiệp, đáng thương là sao!
Chú sò nhỏ trong câu chuyện kia đã cho chú bé, mà đó cũng có thể là tất cả những ai còn là “bé” chưa “lớn lên” trong tình bạn, một lời khuyên thật quý giá. Ta phải luôn nâng niu tình bạn, yêu thương, quan tâm và dành những điều tốt đẹp cho tình bạn của mình. Nhà thơ Tố Hữu đã từng nói rằng: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Ta không nên ích kỉ, chỉ biết nhận lấy tình cảm, đón nhận hi sinh từ người bạn của mình mà phải biết trao đi những điều tương tự. Cán cân sẽ không bao giờ thăng bằng nếu cứ dồn mọi thứ sang một bên cân, cũng như tình bạn sẽ tan vỡ nếu chỉ tồn tại một chiều, nếu chỉ có nhận mà không cho đi.
Ai đó đã từng nói rằng: Sự ích kỉ là liều thuốc độc giết chết tình bạn. Điều ấy quả không ngoa! Chú sò nhỏ kia đã nói rằng “Nếu bạn càng siết tay thì cát rơi ra nhiều hơn”. Cái siết tay ấy là sự nhỏ nhen, ích kỉ, vụ lợi trong tình bạn. Nếu ta cứ nhân danh tình cảm trong tình bạn, coi nó là cái cớ để trói buộc người khác thì chẳng còn ai muốn kết bạn với ta nữa. Khi thân thiết, coi trọng một ai đó, dĩ nhiên ta cũng muốn họ coi trọng, thân thiết với mình. Tuy nhiên, mỗi người có cá tính khác nhau. Tại sao ta lại ích kỉ, cấm đoán bạn mình kết thân với người khác? Tại sao ta lại cứ giữ chặt “nắm cát tình bạn”, nắm thật chặt, để rồi ta không thấy rằng, càng siết chặt ta càng làm mất mát thật nhiều. Vì vậy, bạn ơi, đừng mượn danh nghĩa “xây dựng lâu đài tình bạn” mà trói buộc một ai đó. Đó chỉ là sự ích kỉ, là thói xấu muốn chiếm hữu mà thôi.
Tiếc rằng, không phải bất cứ ai cũng thấu hiểu điều ấy. Không ít bạn trẻ đã không biết nâng niu, giữ trọn tình bạn bè cao đẹp. Có những người ích kỉ, vụ lợi trong tình bạn để rồi khi hối hận thì đã muộn. Có người ngược lại, muốn chiếm giữ người bạn ấy cho riêng mình nên luôn “kiểm soát” bạn, không cho bạn mình tự do vui chơi, kết bạn cùng những người khác. Hành động của họ vô tình làm thui chột đi sự tin tưởng, trân trọng nơi bạn bè. Thật đáng buồn!
Hãy giữ chặt, đường buông tay, bạn nhé !
Thế nên bạn ơi, đừng bao giờ nghĩ rằng đã là bạn thân thì người kia phải có trách nhiệm ở bên ta và chia sẻ cùng ta mọi thứ mà trước hết, ta cần phải làm điều đó đã. Lời bài thơ về tình bạn cũng nhắc nhở ta: “Nhưng một ngày nào đó, bạn gọi mà không thấy tôi trả lời, bạn hãy đến bên tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn!” Cho đi – nhận lại thực sự là thứ thuốc thử làm tăng thêm sự keo sơn trong tình bạn. Ta càng thêm vững tin vào quy luật này khi chứng kiến tình bạn giữa Miley Cyrus và Demi Lovato. Họ cùng là những diễn viên nổi tiếng trong làng điện ảnh, cùng có thêm những tài lẻ khác như ca hát, nhảy múa, cùng sóng đôi tham gia nhiều sự kiện truyền hình… Nhưng điều làm cho họ gắn bó bền chặt với nhau chính là sự chân thành của nhau, tin tưởng vào nhau. Khi gia đình Demi tan vỡ, vô đau buồn, lao vào những cuộc vui say quên đời. Cần sa, thuốc phiện, bia rượu là những thứ nguy hại mà cô tìm đến. Chưa đầy một năm, Demi bị đưa vào trại cai nghiện. Ở đó hơn ba tháng, cô sống trong sự mệt mỏi, tăm tối, khủng hoảng tinh thần, mất niềm tin vào cuộc sống. Đau đớn hơn, cô không nhận được một lời thăm hỏi, chia sẻ, hỏi han, một dòng tin nhắn hay lá thư… từ những người bạn thuở cô vung tiền mua vui cho họ. Và rồi chỉ có Miley, một người mà cô cho rằng đây là cơ hội để cô ta dìm mình xuống hố sâu để tiến xa hơn trên đà danh vọng, tiền tài. Thế nhưng, không như những gì Demi nghĩ, Miley đã tìm vào thăm cô, trò chuyện, an ủi, động viên cô thật nhiều. Từ đó, Demi nhận ra rằng: có niềm tin vào tình bạn hay không là do chính mình tạo dựng. Khi đã từ bỏ được những thứ nguy hại tàn phá thể xác và tinh thần kia, tình bạn giữa Demi và Miley càng thêm thắm thiết. Tình bạn của họ càng bền chặt keo sơn khi Demi đã giữ gìn, trân trọng, vun trồng nó. Hai năm sau, Miley bị vị hôn phu của mình hủy hôn. Hụt hẫng, chán nản, cô lại rơi vào con đường sa đọa mà Demi đã từng đặt chân vào. Những lời chỉ trích từ dư luận, báo giới càng làm Miley khủng hoảng nghiêm trọng. Ngay lúc ấy, Demi đã không ngừng lên tiếng bênh vực, bảo vệ cho bạn mình. Đôi bạn đã cùng nhau vượt qua những chông gai và tiến xa hơn trên đường sự nghiệp. Quả thật, họ đã xây cho mình một lâu đài tình bạn trên những phiến đá vững bền cùng trăng sao chứ không phải từ bãi cát cạnh dòng thủy triều trực chờ cuốn trôi tất cả. Một tình bạn đẹp và thật đáng ngưỡng mộ trong giới showbiz.
Câu chuyện “Bài học cho tình bạn” thật đáng để ta suy ngẫm, đánh thức những rung động của tâm hồn mình. Nhờ câu chuyện ấy, ta nhận ra bài học trong cách cư xử với bạn bè thân thiết của mình. Ta biết được rằng: phải luôn luôn dành sự trân trọng, đồng cảm và sẻ chia mọi nỗi vui buồn cùng bạn; phải nhớ rằng: “Tình bạn không phai nhạt bởi không gian hay thời gian, bởi sự giam cầm của chiến tranh, bởi khổ đau hay sự im lặng. Chính trong những thứ đó mà nó bắt rễ sâu nhất. Chính từ những thứ đó mà nó nở hoa.” (Pam Brown). Để có một tình bạn tốt, mỗi chúng ta hãy ghi nhớ và thực hiện lời khuyên của chú sò nhỏ trong câu chuyện kia. Hãy biết mở rộng cánh cửa tâm hồn mình để trao đi yêu thương và đón nhận yêu thương từ bạn bè; hãy là bờ vai, cánh tay vững chãi cho bạn khi bạn cần sự sẻ chia, sự giúp đỡ từ ta. Hãy luôn sát cánh cùng bạn để ta và bạn cùng nhau vượt qua những khó khăn, va vấp trên cuộc đời. Và một điều cũng không kém phần quan trọng: hãy để cho bạn có những góc riêng tư và tôn trọng những gì bạn lựa chọn. Như vậy, chắc chắn ta sẽ có một tình bạn đẹp và bền lâu.
Nhưng bạn à, cuộc sống này không chỉ có màu hồng tươi đẹp. Thế giới của tình bạn cũng vậy, đa sắc đa màu, có cả những mảng màu đen tối nữa. Ta hãy biết cho đi sự chân thành, nhân hậu trong tình bạn nhưng phải đúng lúc, đúng chỗ để không bị những bạn xấu lợi dụng ta. Nếu ta không tỉnh táo, một ngày nào đó ta sẽ đánh mất niềm tin trong mối quan hệ bạn bè và khó có thể nào góp nhặt lại niềm tin ấy được.
Pam Brown cũng đã từng thốt lên: “Đau đớn biết bao khi một người bạn ra đi – và chỉ để lại sau lưng sự im lặng.” Hẳn rằng, không ai trong chúng ta muốn gánh chịu nỗi đau ấy.Vậy thì hãy như chú bé trong câu chuyện “Bài học về tình bạn” kia khắc ghi bài học từ chú sò nhỏ. Và ta thử hãy tìm xem, biết đâu có nhiều “hạt cát tình bạn” chung quanh ta nhưng ta cò chưa nhận ra? Tôi tìm, bạn cũng tìm. Biết đâu một ngày nào đấy, tôi và bạn chính là những hạt cát kia, cùng nhau bền chặt trong “vòng tay tình bạn”?