Bài văn về một câu chuyện thể hiện tinh thần tự trọng em đã chứng kiến hoặc tham gia

Những hạt mưa to như mảng nước từ trên trời xuống. Trên hiên nhà trường chỉ có vài đứa không có áo mưa nên còn trú lại.

May quá, bạn em có mẹ mang đến một cái áo mưa của ba bạn, rất cứng, có túi đựng đồ, thế là hai đứa trùm chung một cái áo mưa ra về.

Nhà bạn gần hơn, nên bạn giao lại áo cho em mang về. Bước vào nhà, em rũ áo cho bớt nước đi thì trong túi áo rơi ra một gói nhỏ khăn mùi xoa. Tò mò em mở ra xem thì có hơn một triệu đồng bạc mới.

Trời ơi, em mừng quá, mấy hôm nay ba ốm không chạy xe ôm được nên chưa có tiền đóng học phí. Hơn nữa em đang khao khát có tiền để mua một cái áo đi mưa, thay cái cặp đựng sách đã rách, đôi ủng đi đã quá mòn… Nhưng… không biết ba bạn có ngờ em lấy gói tiền này không? Em tặc lưỡi nói một mình: cứ chối biến đi là mình không thấy, không lấy.

Nhưng rồi em nghĩ lại, cô giáo mới giảng thế nào là tính trung thực! Sao ta lại tham lam thế?

READ:  Cảm nhận về tác phẩm ‘Những đứa con trong gia đình’ của Nguyễn Thi

Trời tạnh mưa là em đem ngay cái áo mưa với gói tiền đến nhà bạn.

Mọi người đang ăn cơm, riêng ba bạn thì ngồi trên ghế, nét mặt buồn rầu.

– cháu chào bác ạ! Bác chưa xơi cơm ạ!

– chưa, bác vừa đánh mất một số tiền lớn, nên buồn không muốn ăn cơm.

Nghe ba bạn nói, tâm hồn của em xôn xao khó tả. Thế là ba bạn không nhớ rằng số tiền bỏ trong túi áo đi mưa. Em nghĩ bây giờ mình có lấy cũng không ai ngờ, em định đứng lên ra về, nhưng trong lòng vẫn thấy băn khoăn.

Thế rồi như cái máy không chủ động được mình, em bước ra hè cầm cái áo mưa và bỏ lại gói tiền trong túi.

Em làm ra vẻ thản nhiên chào mọi người rồi ra về.

Ra đến cổng, em muốn quay lại để nói với ba của bạn:

– thưa bác, cháu thấy ở trong áo mưa có gói tiền!

READ:  Tiểu luận Lối sống của sinh viên Việt Nam hiện nay

Nhưng rồi em nghĩ tại sao đã ngồi xuống ghế nghe ba bạn phàn nàn mất tiền một lúc khá lâu mà không đem trả lại gói tiền! Bây giờ quay lại mà nói thì bộc lộ rõ ràng là một kẻ có lòng tham nên lúng túng.

Cuối cùng về đến nhà em cũng không ăn cơm được nữa. Và đêm hôm ấy em trằn trọc khó ngủ vì câu hỏi “ tại sao không lấy gói tiền khi mình khi mình đang cầm mà họ không nghi ngờ? Tại sao không trả lại gói tiền một cách thẳng thắn đàng hoàng mà phải xử trí vụng về?

Rõ ràng trong lòng mình thiếu trong sáng và trung thực! “