Điếu văn khóc cha

Kính thưa Làng, Kính thưa cô bác, thưa bà con, anh chị, bạn bè!

Đã lâu rồi, chúng con luôn lo sợ có ngày hôm nay, ngày ba chúng con – trụ cột – bếp lửa của đại gia đình, chỗ dựa con tinh thần của chúng con trút hơi thở cuối cùng vĩnh biệt chúng ta. Đau thương này thật là vô hạn, mất mát này không có gì có thẻ bù đắp nổi. Chúng con xin cúi đầu tiễn biệt ba.

Kính thưa Ba, ra đi ở tuổi 75, đó cũng đã là niềm mơ ước dễ gì đạt được của biết bao nhiêu người đời. Tuy biết vậy, nhưng con cháu, bạn bè, bà con vẫn thương tiếc ba vô cùng. Người xưa từng nói:

“ Tuy tri sanh tử huyễn

Ly biệt diệc thương tâm”

Biết đời vô thường là thế, nhưng phải ly biệt người cha thương yêu sao mà đau đớn đến vậy, trái tim chúng con như bị bóp nghẹt, trời đất như sụp đổ. Thương tiếc đến xé lòng, vậy là từ nay ba – một Bóng cả, một cây cổ thụ, chổ dự tinh thần của gia đình đã vĩnh biệt chúng con mà ra đi mãi mãi.

Thưa Làng, thưa cô bác, thưa các anh các chị!

Ba chúng con là một nhà giáo, xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo, có truyền thống cách mạng, Bà nội được nhà nước phong tặng Bà mẹ Việt Nam anh hùng, bác và hai o của chúng con là liệt sĩ hy sinh trong kháng chiến chống Mỹ. Với sự nghiệp giáo dục ba chúng con vừa là giáo viên giỏi, vừa là người cán bộ quản lý tâm huyết, cùng đồng nghiệp ba đã đào tạo hàng nghàn HS, trong đó có nhiều học sinh giỏi, trở thành những cán bộ, công dân tốt của đất nước, những giáo sư, tiến sĩ, cán bộ trung cao cấp của Đảng và nhà nước. Vì vậy Ba sẽ còn sống mãi trong lòng giáo viên – học sinh, phụ huynh với đầy ắp những tình cảm tốt đẹp.

Ba chúng con là một con người bình thường như bao con người khác. Nhưng tấm lòng, tình yêu thương và sự bao dung độ lượng, đức hy sinh của ba mãi là niềm tự hào của con cháu. Nhờ vậy, con cháu ba đều thành nhân và thành danh, sống có ích cho đời, xứng đáng với công lao nuôi nấng, dạy dỗ của ba. Với họ tộc, ba luôn lo lắng chu toàn trách nhiệm, họ tộc rất tự hào về ba.

Nhớ xưa, ngày ba mới bước chân ra Bắc cùng bà, nỗi nhớ thương, lo lắng đối với ông, với các o, với bác, nỗi nhớ quê hương không nguôi, tấm lòng của người con “ngày Bắc- đêm Nam”, vẫn đau đáu hướng về miền Nam. Chúng con làm sao quên được cái thủa còn quá cơ cực, “trên bom, dưới đạn” ở Quảng Bình, một mình ba phải chèo chóng bảo vệ, chăm sóc bà cùng chúng con. Nỗi đau vì ông nội mất ba không được báo hiếu, không được nhìn mặt, không được thắp một nén hương cứ đeo đẳng, cứ day dứt trong ba. Quê mình vừa giải phóng, ba về, nhưng những người thân yêu nhất của ba, của chúng con đã ra đi. Chỉ còn lại là 4 o, o Hoa đã mất chồng một mình bươn chải nuôi 5 em trong thời buổi cực kỳ khó khăn; o Diệm vì hoàn cảnh kinh tế khó khăn phải bỏ quê vào miền Nam mưu sinh. O Hoè, o Mượn em đông…Các o chưa một ngày được sướng mà chỉ có khổ thôi ba ơi. Những tưởng anh chị em được gần gũi để thương yêu, nương tựa vào nhau cho bõ hơn 20 năm xa cách, nhưng rồi lần lữa phải xa nhau. Và rồi, còn lại những đứa cháu ruột thịt – các anh chị của con – cha mẹ đã hy sinh không nơi nương tựa, ba đã cưu mang, nuôi nấng và bảo ban, thương cháu như con. Chị Loan, chị Hoan, anh Tuy, anh Dũng, chị Bé vẫn cảm nhận được hơi ấm, tình yêu thương của cha mẹ từ tình yêu của ba.

READ:  Điếu văn họ Phan

Thưa Làng, Thưa cô bác, thưa các anh chị!

Ba chúng con là người lạc quan, yêu đời, luôn hài hước, hóm hỉnh với tấm lòng bao dung, thương người. Ba thương yêu mẹ, người vợ hiền tần tảo, chịu thương chịu khó; ba coi rể như con trai, ba coi con dâu như con gái. Ba thương con, thương cháu, thương anh thương em, sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Ba ơi, ba hứa với chúng con 92 tuổi ba mới đi, ba còn đợi các cháu khôn lớn, được thấy chúng trưởng thành, dựng vợ gả chồng cho chúng, vậy mà…. sao ba nỡ ra đi để lại mẹ một mình lẽ loi trên cõi đời, sao không để chúng con được chăm sóc, được báo hiếu, được sưởi ấm bởi tình yêu thương của cha, của ông thêm chút nữa! Từ nay, chúng con biết trông cậy vào ai, thương yêu ba biết bày tỏ cho ai? Hai o còn lại của con biết bíu víu vào ai, biết nói với ai, biết lo ai khi trên đời này chỉ còn mỗi anh nhưng giờ anh đã ra đi? Rồi bà con cô bác họ hàng nữa Ba ơi……

Thưa Ba! Thưa làng, Thưa bà con, anh chị, bạn bè!

Chỉ bốn năm trước ba chúng con vẫn khoẻ mạnh. Thấy ba khoẻ, chúng con hy vọng ba sẽ “bách niên giai lão”. Mẹ sẽ được hạnh phúc tuổi già bên Ba. Mẹ mừng, con cháu mừng. Nào ngờ…. ba mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Khi được biết bệnh tình của ba, chúng con, anh em, bạn bè đều, xót thương và lo lắng. Rồi bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, ba đã vượt qua được nhờ gia đình, thầy thuốc, bạn bè đồng nghiệp đã hết lòng chăm sóc, thăm hỏi, động viên. Chúng con xin chân thành cảm ơn Làng , cảm ơn bà con, cảm ơn các gia đình thông gia, các cơ quan, đơn vị, cô bác, anh chị em bạn bè đã thăm nom, chăm sóc và động viên về mọi mặt cho gia đình chúng con từ lúc ốm đến giờ phút tiễn biệt ba chúng con về nơi an nghỉ cuối cùng. Nhưng… chúng ta có thể chữa được bệnh, chiến thắng bệnh tật, làm sao mà có thể.. chữa được “mệnh”, chiến thắng được “mệnh trời”? Ba đã … không còn ở… với chúng ta nữa….. sao ông trời lại bắt ba đi sớm vậy. Tiếc thương, đau xót đến quặn lòng Ba ơi!!!

READ:  Điếu văn đọc trong lễ Truy điệu Bạn

Thưa Ba!

Hôm nay, đối với sự nghiệp, ba đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả của người Thầy; đối với gia đình, ba là người cha, người chồng mẫu mực; đối với dòng họ, người trụ cột của họ Dương Phúc. Ba mãi mãi là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của con cháu. Ba không chỉ để lại sự ấm êm cho gia đình ta hôm nay, mà còn để lại đức lớn cho con cháu mai sau.

Ba ơi … Thế là Ba đã cưỡi hạc quy tiên, Ba đã về với cõi vĩnh hằng, Ba đã ra đi mãi mãi, xa chúng con mãi mãi. Ba ơi, cầu chúc hương hồn ba được siêu thoát cùng tổ tiên và các vị thánh hiền ở thế giới bên kia. Ba ơi, vĩnh biệt ba, anh chị em chúng con xin hứa sẽ chăm sóc mẹ, sẽ bảo bọc, thương yêu nhau, làm tốt những lời ba căn dặn. Chúng con xin vĩnh biệt ba! Vĩnh biệt ba!!!

Trân trọng cảm ơn!

Ba chúng tôi tên là: Dương Phước Phiếm, sinh ngày 18-8-1939 ( Kỷ Mão), mất vào hồi 10h ngày 03-05-2009 ( Kỷ Sửu)

Quê quán: Đông Lễ, Đông Hà, Quảng trị

Ba có 5 người con (3 gái, 2 trai), 8 cháu ngoại, 2 cháu nội

Mẹ chúng tôi là: Ngô Thị Bích Lôc, sinh ngày 12-02-1944

Ba mẹ tôi là những nhà giáo uy tín, hết lòng thương yêu dạy dỗ con cháu. Vì vậy, con của ba đều đã thành danh, sống xứng đáng với công lao dạy đỗ của ba mẹ.

Ba mất đi là tổn thất không gì bù đắp nổi, đau thương, mất mát quá lớn đối với chúng tôi!