Ánh trăng
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với biển
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ
Trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
Chuyển bài thơ Ánh trăng thành một câu chuyện
Một câu chuyện không quên suốt một đời người. Thuở nhỏ, cuộc sống của tôi rất khó khăn, gia đình ngèo khó, vì vậy từ rất nhỏ, từng đêm tôi theo bố đi đặt lờ, chụp lưới ở ngoài đồng, hôm thì ra sông…
Rồi khi lớn, theo tiến gọi của Tổ quốc tôi tham gia vào quân đội. Nhiều đêm đóng quân trong rừng nhớ nhà, chỉ có vầng trăng là bạn. Trăng trần trụi, hồn nhiên, gần gũi với thiên nhiên cây cỏ. Suốt mười mấy năm chiến tranh, trăng đã trở thành bạn của tôi tự lúc nào tôi không hay, cứ ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ quên được vầng trăng tình nghĩa đó…
Đất nước hoà bình, tôi theo gia đinh, về thành phố sinh sống. Cuộc sống ở thành phố ồn ào, náo nhiệt. Và đặc biệt, ban đêm ở thành phố ngập tràn ánh đèn điện, và dường như sự ngập tràn của ánh đèn đêm đã làm tôi quên đi vầng trăng xưa, quên đi ánh trăng đầy kỉ niệm. Bỗng, đèn điện chợt tắt, phòng buyn-đinh tối om, tôi vội bật tung của sổ, bất chợt tôi bắt gặp lại vầng trăng năm xưa.
Ngửa mặt lên nhìn mặt, có cái gì rưng. những hình ngày xưa hiện về: đồng, bể, sông, rừng… những hình ảnh ngậo trang kỉ niệm.
Tôi khóc, nhưng trăng thì cứ thế, trăng vẫn im lặng, trăng cứ tròn, trách chi kể vô tình như ta…