Điếu văn đọc trong lễ Truy điệu Bạn

ĐIếU VĂN

Đọc trong buổi lễ truy điệu anh NGUYễN ĐứC NHấT

(Vào lúc 11 giờ 30 phút ngày 13 tháng 7 năm 2011)

Kính thưa các quí vị!

Kính thưa gia đình tang quyến, họ hàng hai bên nội ngoại anh NGUYễN ĐứC NHấT,

Kính thưa các anh các chị và các bạn nguyên là cựu học sinh Đại Lộc năm học 1970-1971.

Cuộc phù thế trăm năm với biết bao nỗi đau sinh ly tử biệt, kiếp phù sinh ai chống nỗi mệnh trời! Hôm nay, gia đình, họ hàng bạn hữu đành lòng đưa tiễn vong linh anh Nguyễ Đức Nhất “ra đi” ở tuổi đời còn quá trẻ.

Sự ra đi của anh là nỗi trống vắng, buồn bã không gì bù đắp nỗi đối với gia quyến, là sự mất mát quá đỗi lớn lao với họ hàng gia tộc, là sự hụt hẫng, xót xa đối với tất cả bạn bè thân hữu, nhất là đối với chúng tôi- những người có một thời chung trường chung lớp với anh Nguyễn Đức Nhất.

Anh NGUYễN ĐứC NHấT sinh ngày 4 tháng 8 năm 1955 tại quê hương làng ái Nghĩa, Huyện Đại lộc, Tỉnh QuảngNam. anh sinh ra trong một gia đình gồm có 5 anh em, đối với Anh là con trai đầu lòng, trong ba anh em trai và hai người em gái.( đã mất 1người em trai)

Xuất thân từ cuộc sống nông tang, nhưng những đứa con trong gia đình của anh đã được cha mẹ nuôi dưỡng cho ăn học nên người.

Năm lên mười hai tuổi thân phụ qua đời, anh phải lao đao, vất vả cùng mẹ dìu dắt đàn em cho đến ngày khôn lớn.

Sau ngày quê hương hoàn toàn giải phóng những tưởng anh đã vĩnh viễn ra đi, không ngờ lại đoàn tụ! Và cũng từ đây anh Nhất đã sánh duyên cùng cô: NGUYễN THị SANH người làng Tam Hòa, xã Đại Quang, Huyện Đại Lộc, Tỉnh Quảng Nam, sanh đặng ba con, 1 nam 2 nữ, tất cả con của anh đều an cư lạc nghiệp và đặng bề gia thất.

READ:  Điếu văn khóc cha

Anh Nhất tính tình ngay thẳng, là người con hiếu thảo, người cha chí tình, người chồng chu toàn trách nhiệm và là người bạn trung thành trước sau như một.

Từ những tháng năm vô cùng khó khăn gian khổ của đất nước: vì bom đạn chiến tranh,vì mưu kế sinh nhai, nên bạn bè mỗi người một ngã, kẻ mất người còn, ly hương, biệt xứ…Nhưng anh Nhất đã cùng vợ lều lái con thuyền gia đình vượt qua bao thác ghềnh hiểm trở để cập đến bến bờ hạnh phúc.

Anh không quản nắng mưa, mỏi gối chồn chân, cọc cạch xe qua, khắp thôn cùng phố, với vợ tảo tần làm lụng để nuôi các con ăn học thành tài.

Nhưng than ôi! Con tạo trớ trêu, đất bằng dậy sóng, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Anh Nhất lâm bệnh hiểm nghèo, Các con của anh tứ phương chạy chữa nhưng: “vận khứ hoài sơn năng chí tử….,” đành bó tay theo phận số an bài.

Cuộc sống an nhàn do chữ hiếu các con đáp nghĩa chưa được bao năm, mà nay anh đành lòng dứt áo ra đi để lại bao tiếc thương cho người ở lại.

Trong giây phút giữa sự sống và cái chết anh còn mở mắt nhìn người thân, nắm tay bè bạn… trước khi trút hơi thở cuối cùng từ biệt cõi đời đầy éo le, nghiệt ngã và vô thường.

Rồi đây nơi chín suối ngậm ngùi! Anh có hay:

-Phu thê nghĩa nặng, năm dài đăng đẵng, trắng đêm nghe từng hơi thở,canh giữ bên chồng lòng đau dao cắt.

-Con gái, con trai, con dâu, con rễ, biết ba bạo bệnh cắn môi dấu kín, nát lòng, nát dạ,tím ruột bầm gan thổn thức bên cha, đếm từng giọt thuốc.

– Huynh đệ tình thâm, đông mầy tây tao lo âu mòn mỏi.

– Bàn lân thân tộc, thiếu vắng một người thân, lúc hoan hôn, tang tế luận bàn chung gánh vác. Khi tối lữa tắt đèn, lúc chia bùi xẻ ngọt kêu ai?

READ:  Văn tế khánh thành Mộ tổ tộc

– Cám nghĩa anh em bè bạn, “cáo buồn thỏ chết” hết dạ lo toan!

– Ly rượu, cuộc vui, tình thâm giao bằng hữu đôi ngã âm dương cách biệt, ai người tri kỷ?.

– Còn đâu tiếng cười, giọng nói, lời nhắn tin thông báo nhau, luận bàn lúc ốm đau, khi hoạn nạn, thiếu vắng người cảm thông chia xẻ.

– Mười ba lần họp mặt chưa cạn nỗi niềm tâm sự!

– Lần họp mặt thứ 14 còn đâu bóng hình của Nhất, bạn bè gọi Nhất, người thân quen gọi Nhất, con gọi Ba, vợ gọi chồng còn đâu nữa! Tất cả im lìm ngất chìm theo nước mắt.

Vẫn biết rằng:

Vòng luân hồi của kiếp trần gian, qui luật của cuộc sống, âm dương thế chỗ, trăng tròn lại khuyết, sinh tử phù du, nhưng sao sự ra đi của anh Nhất làm cho chúng ta ngậm ngùi thương tiếc đến thế!

Sách có chữ: Vị tri sinh, yên chi tử, nên trời kêu thì dạ biết làm sao!

Cuộc vất vả xong phần trên dương thế. Một kiếp nợ làm người đã hết!. Trong giây phút đau thương nầy, đứng trước linh sàng anh, tôi được phép thay mặt cho tất cả bạn bè nguyên là cựu học sinh Trường Trung học Đại lộc, xin phép được chia xẻ nỗi đau vô hạn cùng tang gia và bà con thân tộc, chúng tôi xin được thắp lên nén tâm nhang tiễn đưa linh cửu anh về cõi vĩnh hằng ngàn thu vĩnh biệt.

Tất cả cùng ai điếu!

Người viết và đọc điếu văn: Đỗ VĂN CHUNG