Văn điếu tiễn đưa đồng nghiệp giáo viên

Kính thưa Làng!

Kính thưa quý vị đại diện lãnh đạo Phòng, các ban ngành, đoàn thể của thôn, xã Tân Liên!

Kính thưa hương hồn cô giáo Nguyễn Thị Hương!

Kính thưa Ban tang lễ cùng toàn thể gia quyến, bà con, bạn bè thân hữu gần xa.

Hôm nay chúng ta cùng tề tựu về đây, thắp nén tâm nhang tiễn biệt cô giáo Nguyễn Thị Hương về nơi an nghỉ cuối cùng!

Cô giáo Nguyễn Thị Hương yêu mến của chúng ta không còn nữa, cô đã nối gót tiền nhân trở về với cõi vĩnh hằng, để lại cho gia đình, thân tộc, cơ quan và hàng xóm láng giềng nỗi tiếc thương vô hạn.

Cô ra đi bắt đâu cho một cuộc lữ hành , như một cánh “Bồng” giũ áo bụi trần, quyện vào gió, nương theo mây, đi vào chốn hư không , về miền cực lạc. Cô lặng lẽ ra đi không một lời trăng trối, không một tiếng giã từ, một chuyến đi xa không trở lại, tránh mọi muộn phiền, vấn vương.

Đây là một mất mát lớn lao không gì bù đắp được chẳng những cho gia đình mà còn cho cả bà con lối xóm, bạn bè đồng chí, đồng nghiệp và các em học sinh. Tổn thất này để lại cho gia đình, chồng, con nỗi đau khôn nguôi, để lại cho đồng nghiệp bạn bè niềm tiếc thương vô hạn.

Kể từ giờ phút tiễn biệt, cô giáo bỏ lại chúng ta, bỏ lại những người thân trong gia đình, trong họ tộc, bỏ lại quê hương, nơi cất tiếng khóc chào đời với bao kỉ niệm thân thương. Cô bỏ lại tất cả những tâm tư, tình cảm, những thành quả lao động mà suốt cả cuộc đời cô đã bỏ công, bỏ sức dựng xây.

Kính thưa toàn thể quý vị, bà con gia quyến cùng bạn bè thân hữu.

Cô giáo Nguyễn Thị Hương sinh ngày 15 tháng 01 năm 1964 tại Thôn Đại Hào, xã Triệu Đại – Triệu Phong – Quảng Trị. Năm 1975, hưởng ứng chủ trương của Đảng và Nhà nước cô đã cùng gia đình lên xây dựng vùng kinh tế mới tại xã Tân Liên- Hướng Hóa- Quảng Trị. May mắn sinh ra trong một gia đình gia phong, nề nếp; quê hương giàu truyền thống cách mạng. Thừa hưởng đức tính hiền lành, chất phác, cần cù, chịu thương chịu khó của bố mẹ, thuở thiếu thời sớm đã biết lao động giúp đỡ gia đình. Trong một cơn bạo bệnh, người mẹ thân yêu của cô đã vĩnh viễn ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, để lại người bố cùng 6 đứa con thơ dại. Cũng từ ngày đó, cô cùng bố gánh vác trách nhiệm nặng nề thay người mẹ tảo tần hôm sớm chăm lo cho các em. Vượt lên mọi khó khăn, ý thức rõ việc làm gương cho các em, vừa lao động sản xuất cô vừa chăm chỉ học tập, tốt nghiệp cấp 2, cô đã theo học lớp Trung cấp Sư phạm với ước mơ trở thành cô giáo từ lâu ấp ủ. Ra trường Năm 1986, trở về quê hương cô đến công tác tại trường PTCS Húc, một đơn vị khó khăn trong huyện với nhiệt huyết của tuổi trẻ. Năm 1989, theo điều động của cấp trên và theo theo nguyện vọng của bản thân, cô được về công tác tai trường PTCS Tân Liên, nay là Tiểu học Tân Liên nơi mảnh đất quê nhà yêu dấu. Trong 27 năm miệt mài công tác, phấn đấu không mệt mỏi, cô giáo Hương đã đạt được rất nhiều thành tích đáng trân trọng: Nhiều năm liền là GVDG cấp Huyện, được Bộ trưởng Bộ giáo dục tặng

READ:  ĐIẾU VĂN ĐỌC TRƯỚC LỄ TRUY ĐIỆU

Kỉ niệm chương Vì sự nghiệp Giáo dục. Những cống hiến thầm lặng của cô đã để lại cho cuộc đời này biết bao thế hệ học sinh khôn lớn, thành đạt, để lại trong lòng phụ huynh niềm mến yêu, tin tưởng.
Năm 1988, cô lập gia đình với thầy giáo Nguyễn Đức Đỉnh, sinh hạ hai cháu Đức Anh- Đức Hiếu. Cuộc sống biết bao khó khăn nhưng với bàn tay khéo vun vén của người phụ nữ chịu thương chịu khó, cô đã cùng chồng dựng xây một nếp nhà hạnh phúc, nuôi dạy con cái trưởng thành như chúng bạn .

Than ôi!

SINH-LãO-BệNH-Tử, sao số phận không thuận theo quy luật. Căn bệnh hiểm nghèo gây cảnh tử biệt – sinh ly.

Nghĩa vợ chồng gối kề tay ấp – Nay âm dương cách biệt đôi đường

Những tưởng một trăm năm dư hưởng thọ, sớm chiều thong thả bước vân du

Nào ngờ 50 tuổi dứt trần, phút chốc phôi pha đường mệnh hệ.

Anh Đỉnh ơi, vậy là từ nay, khuya sớm đi về một bóng, cửa nhà quạnh quẽ. Đêm khuya đơn chiếc, gối lẻ màn sầu. Còn đâu nữa lời tâm sự tỉ tê hàn huyên chồng vợ, lời âu yếm yêu thương chàng – thiếp nay tỏ cùng ai.

Vẫn biết rằng “Sống là gởi, thác là về”, nhưng tâm nguyện lo cho các con trưởng thành, đề huề gia thất, sum họp trúc mai chưa trọn vẹn mà cô đã về chi nơi miền âm cảnh xa xăm lạnh lẽo, để các con vĩnh viễn mất mẹ. Từ nay, mỗi lần về nhà còn đâu bóng dáng mẹ hiền, chỉ mấy ba con buồn khổ, mẹ có thấu chăng?

Nghĩa sớm hôm ấp lạnh quạt nồng

Ơn nuôi nấng áo dày cơm nặng.

Biển trời khôn xiết mấy công lao

Nay hiếu tử chưa đà báo đáp. Mà mẫu thân đã vội lánh trần.

Đức Anh – Đức Hiếu ơi. Ngày mai các con đón xe vào trường ai chạy theo con dặn dò, nhắc nhở. Ai cùng con ra cổng đợi xe. Rồi đây, mỗi dịp 20/10, 8/3 làm sao mẹ nhận được lời chúc mừng của các con. Những niềm vui nổi buồn trên đường đời ai sẻ chia, thấu hiểu với các con.

Các em Thịnh, Trị, Trí, Tâm, Thao ơi!

Các em lớn lên trong tình thương của chị, bao tủi hờn, buồn vui sướng khổ đều có chị sẻ chia, giải bày hôm sớm. Được học hành thành đạt bằng chị bằng em, có nghề nghiệp vững vàng, ổn định làm sao kể hết được công ơn của chị. Rồi dựng vợ, gã chồng, nay chúng em tất thảy đều yên bề gia thất, chưa kịp báo đáp công ơn mà chị đã vội đi xa.
Nay linh cửu còn quàn trong gia thất, trống khơi buồn, chiêng gợi nhớ, mong hương hồn siêu thoát cảnh tiêu diêu. Rồi xe tang đưa về chốn cửu tuyền, trầm tỏa ngát, hương bay xa, xót phần mộ nằm yên nơi lặng lẽ.

Cô giáo Hương A ơi!

READ:  Điếu văn chia buồn đám tang (đơn giản hay)

Chúng tôi xin được gọi cái tên thân thuộc ấy thêm một lần này nữa. Đồng nghiệp, học trò xót xa lắm, đau buồn lắm khi mãi mãi xa cô. Chao ôi, còn đâu nữa bóng dáng thân quen ngày ngày lên lớp. Lời nói ôn tồn, tác phong nhã nhặn, sự giao du trên dưới chu toàn- Việc làm cần mẫn, thái độ ôn hòa, cách xử thế ngoài trong độ lượng. Trang giáo án còn dở dang bao khát vọng, viên phấn trắng còn chưa mòn hết, bao ước mơ của đàn em thơ đang chờ cô chắp cánh, vậy mà cô đành gác lại sao? Anh chị em trong nhà trường nhớ lắm, thương lắm một người đồng nghiệp giỏi giang, mẫu mực. Một người bạn chân thành, thật thà, độ lượng, người chị thảo hiền, đảm đang.

Những tưởng cuộc sống êm đềm là thế, vậy mà cơn đau chợt đến khi cô còn đang say sưa bài giảng. Được gia đình, chồng con, hết lòng chăm sóc, anh chị em trong gia tộc an ủi động viên, đồng chí đồng nghiệp ân cần thăm hỏi. Phòng và Côngđoàn ngành giáo duch cùng toàn thể CB-GV-NV và học sinh trong toàn huyện giúp đỡ, các y bác sĩ tận tình cứu chữa; bản thân hết sức lạc quan tin tưởng. ngày đêm chống chọi với bệnh tật. Nào ngờ căn bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa, cô giáo Hương đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 18 giờ ngày 26 tháng 9 năm Quý Tỵ, nhằm ngày 30 tháng 10 năm 2013, hưởng dương 50 tuổi.
Cô giáo Hương mất đi, nhà trường mất đi một giáo viên tiên phong, mẫu mực, chúng tôi mất đi một người đồng nghiệp nhiệt tình, đức độ. Quê hương mất đi một người con tâm huyết, dòng tộc mất đi một người thân gần gũi sớm hôm. Các em mất đi một người chị yêu thương đã từ lâu là chỗ dựa tinh thàn bình yên nhất. Các em học sinh mất đi người cô giáo dịu hiền thương yêu. Và cũng từ đây, trên cõi dương gian này, gia đình vắng bóng người vợ , người mẹ hiền yêu dấu, nỗi buồn ấy lấy gì che lấp nổi.

Kính thưa hương linh cô giáo Nguyễn Thị Hương!

Kính thưa tang gia hiếu quyến!

Trong giờ phút biệt li, tiễn cô về âm giới mãi xa xăm, chúng tôi trên dương trần luôn tưởng nhớ. Vẫn biết là quy luật của tạo hóa sao lòng thắt khôn cầm, dù hiểu không tránh khỏi mà vẫn đau trong dạ.
Ôi thôi! Đã đến giờ vĩnh biệt:

Cầu vong linh cõi tiên cảnh nhàn du, yên thân xác đặt nơi tĩnh thổ. Chốn âm giới vong về an nghỉ. Nơi dương trần luôn nhớ khói hương.

Vĩnh biệt cô xin vong hồn tin tưởng. Chúng tôi ở lại sẽ tiếp tục hoàn thành những công việc mà cô còn dang dở.

Trong giờ phút xúc động này, thay mặt ban lễ tang chúng tôi xin trân trọng kính mời các đồng chí cùng toàn thể các em học sinh và bà con giành phút mặc niệm tiễn biệt cô giáo Nguyễn Thị Hương.

Xin thành tâm chia buồn cùng gia quyến!

Xin vĩnh biệt!